Thứ Ba, 30 tháng 6, 2015

Cafe Puccini - Effortless English - Mind map và bản dịch

Đây là sơ đồ tư duy, bản gốc và bản dịch của Cafe puccini Effortless English. 



Bản gốc:
My favorite spot in San Francisco is Cafe Puccini - located in the North Beach neighborhood of the city. North Beach has a long and interesting history. It was originally the neighborhood for Italian immigrants in the city - and even today it has many Italian people, cafes and restaurants. As a kid, the famous baseball player Joe DiMaggio lived in North Beach.
The most famous period for the neighborhood, however, was in the late 1950s and the 1960s - when North Beach served as the center of San Francisco’s literary renaissance. In particular, North Beach was home to the Beat writers and poets. The Beats developed a new, free, open style of writing. They also challenged the conservative society of America in the 1950s, and helped to create San Francisco’s uniquely liberal culture. Many credit the Beats as the fathers and mothers of the 1960s cultural renaissance in America.
Among the most famous Beat writers were Jack Kerouac, Allen Ginsberg, and Gary Snyder - all of whom lived in North Beach at various times in their lives. The focal point of the movement was City Lights Bookstore - owned by the anarchist poet, Lawrence Ferlinghetti. In the 1950s, City Lights made history when they published Allen Ginsberg’s controversial poem “Howl” - which shocked mainstream of Americans at the time. Soon after, Jack Kerouac followed with his books “On The Road” and “The dharma Bums” - and the Beat movement was born. Ferlinghetti is still the owner of the bookstore, and City Lights is still a popular independent publisher.
And North Beach is still home to artists and writers, although it has become much more expensive and now attracts wealthier residents as well as tourists. Even though the literary scene is not what it used to be - North Beach still has many family owned cafes. You’ll find artists, writers, poets, entrepreneurs, musicians, businesspeople and tourists relaxing together in them.
My favorite is Cafe Puccini, which is named after the Italian opera composer. The café owner is Italian. He often plays opera music, and every day he sits at a table in the back and chats with his friends. They hold long, animated conversations in Italian, add to the music of the place.
I go to that café often. Usually, I get a mocha, find a small table and then write articles for Effortless English. Sometimes I study a little Spanish or Japanese. Sometimes I read. Sometimes I just watch the people walk by the windows. The staff never seems to mind that I stay a long time - they’re always friendly.
On sunny days I sit at a table on the sidewalk, but now, during the winter, I stay indoors.
If you get a chance to visit San Francisco, stop by café Puccini. It’s located near the intersections of Columbus and Vallejo streets, in North Beach. Be sure to bring a book by Kerouac or Ginsberg. Sit, enjoy the opera music and relax for a while. No one will hurry you.
Source: Effortless English
Bản dịch:
Địa điểm ưa thích của tôi ở San Francisco là quán cà phê Puccini – nằm trong khu phố North Beach của thành phố. North Beach có một lịch sử lâu đời và thú vị. Ban đầu nó là khu phố của người Ý nhập cư trong thành phố - và thậm chí đến ngày nay ở đây vẫn còn có rất nhiều người Ý, quán cà phê và nhà hàng kiểu Ý. Khi còn bé, cầu thủ bóng chày nổi tiếng Joe Dimaggio cũng sống ở North Beach. 
Tuy nhiên, giai đoạn đáng nhớ nhất của khu vực này là vào cuối thập niên 1950 và thập niên 1960, khi North Beach đóng vai trò như là trung tâm phục hưng văn chương của San Francisco. Đặc biệt, North Beach là còn là ngôi nhà chung của các nhà văn và nhà thơ thuộc phong trào Beat. Những người thuộc phong trào này đã phát triển một phong cách viết mới, tự do và cởi mở. Họ cũng thách thức những tổ chức, hiệp hội thủ cựu của Mỹ trong những năm 50, và đã giúp tạo ra nền văn hóa tự do độc đáo của San Francisco. Nhiều người cho rằng những thành viên của phong trào Beat đã tạo ra sự phục hưng văn hóa ở Mỹ vào thập niên 1960. 
Những nhà văn nổi tiếng nhất của phong trào này có Jack Kerouac, Allen Ginsberg, và Gary Snyder – tất cả đều sống tại North Beat ở các thời điểm khác nhau trong đời mình. Tiêu điểm của phong trào là hiệu sách City Lights  - thuộc sở hữu của nhà thơ vô chính phủ Lawrence Ferlinghetti. Trong những năm 1950, City Lights đã làm nên lịch sử khi họ xuất bản bài thơ gây tranh cãi “Howl” của Allen Ginsberg – gây sốc cho rất nhiều người Mỹ theo lề phải vào lúc đó. Ít lâu sau, Jack Kerouac tiếp nối với các cuốn sách “On The Road” và “The Dharma Bums” của mình –và phong trào Beat ra đời. Ferlinghetti vẫn là chủ sở hữu của hiệu sách, và City Lights vẫn còn là một nhà xuất bản độc lập nổi tiếng. 
Và North Beach vẫn là ngôi nhà tụ họp của các nghệ sĩ và nhà văn, mặc dù nó đã trở nên đắt đỏ hơn nhiều và bây giờ rất thu hút các cư dân cũng như khách du lịch giàu có. Dẫu cho viễn cảnh văn chương ở đây không còn giống như trước - North Beach vẫn có nhiều quán cà phê thuộc sở hữu của các gia đình. Bạn sẽ thấy nhiều nghệ sĩ, nhà văn, nhà thơ, nhà doanh nghiệp, nhạc sĩ, doanh nhân, và du khách cùng thả mình thư giãn trong các quán cà phê đó. 
Quán cà phê ưa thích của tôi là Cafe Puccini, được đặt theo tên nhà soạn nhạc opera người ý. Chủ sở hữu quán cà phê là người Ý. Ông thường bật nhạc opera, và mỗi ngày, ông ngồi ở một bàn phía sau và trò chuyện với bạn bè của mình. Những cuộc hội thoại dài bằng tiếng Ý của họ rất sôi nổi, như bổ sung thêm vào nền nhạc đang hiện diện nơi đây. 
Tôi đến quán cà phê đó thường xuyên. Tôi thường gọi một cà phê moka, tìm một bàn nhỏ, và sau đó viết bài cho Effortless English. Đôi khi tôi học một chút tiếng Tây Ban Nha hoặc tiếng Nhật. Có lúc tôi đọc sách. Có lúc tôi chỉ ngồi xem người ta đi bộ qua cửa sổ. Các nhân viên không bao giờ tỏ ra khó chịu vì tôi ngồi lâu - họ lúc nào cũng tỏ ra thân thiện. Vào những ngày nắng, tôi thường ngồi ở một bàn trên vỉa hè, nhưng bây giờ, trong mùa đông, tôi ngồi ở trong quán. 
Nếu bạn nhận được có cơ hội đến San Francisco, hãy ghé qua Cafe Puccini. Nó nằm gần giao lộ của phố Columbus và Vallejo, ở North Beach. Hãy nhớ mang theo một cuốn sách của Kerouac hoặc Ginsberg. Ngồi đó, thưởng thức nhạc opera, và thư giãn một lúc. Sẽ chẳng có ai hối thúc bạn đâu.
Read More »

Some notice to run sql server query, store procedure faster

Here is some notice, we can use to run query sql faster:
  • 1. Operate on small result sets – Don’t use “SELECT *”, instead limit the number of columns by including only those columns that are required. Also, try to use a highly restrictive condition in the WHERE clause to only include the required data. In short, retrieve only the rows and columns that are needed.
  • 2. Avoid cursors – Avoid using cursors if you can, and try to use a Temp table with identity column to implement looping mechanism. I always create a temp table with an identity column and use a while loop to iterate over data sets.
  • 3. Fully qualify Database objects – Always fully qualify database objects with the owner. This will reduce the overhead of name resolution and might also avoid execution plan recompiles.
  • 4. Avoid implicit datatype conversions in the query – Implicit conversions can prevent the indexes from being used by the optimizer and will also add overhead by costing extra CPU cycles for datatype conversions.
  • 5. Don’t prefix stored procedure name with sp – Many Developers are used to prefixing stored procedure names with sp_. If a stored procedure having an sp_ prefix is executed, SQL Server always looks in the master database first to find the stored procedure. Also, let’s say you have a stored procedure named sp_Test, if Microsoft decides to use this name, all the references to this stored procedure will break, so never begin the name of a SP with sp_.
  • 6. Use SET NOCOUNT – SQL Server sends messages(count of the number of rows affected) to the client after each T-SQL statement is executed. If you are using stored procedure, there is no need pass this information and using this option will turn off the messages that are sent back to the client. Though this is not a huge thing, it is definitely something to consider.
Read More »

Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

Tỷ phú Lý Gia Thành dạy cách mua nhà, xe hơi trong 5 năm

Tỷ phú người Hồng Kông Li Ka-Shing đã chia sẻ một số bí quyết tiêu tiền và vạch ra kế hoạch mua nhà trong 5 năm.
Khi bạn nghèo, hãy tiêu tiền cho người khác, Khi giàu, hãy tiêu tiền cho bản thân. Nhiều người đang làm ngược lại điều này.

Giả sử thu nhập mỗi tháng của bạn chỉ là 2.000 tệ (khoảng 7 triệu đồng), bạn vẫn có thể sống tốt – ông Li nói. Bạn hãy chia khoản thu nhập đó thành 5 phần: 600 tệ, 400 tệ, 300 tệ, 200 tệ và 500 tệ.
Khoản 600 tệ là để chi tiêu cho ăn uống, nhà cửa. Với cách sống rất giản tiện, bạn có thể chỉ tốn chưa đến 20 tệ mỗi ngày. Bữa sáng bạn có thể ăn bún, trứng và một cốc sữa. Bữa trưa ăn nhẹ và hoa quả. Bữa tối hãy tự nấu nướng, có thể là 2 món rau và một cốc sữa trước khi đi ngủ. Với cách ăn uống như thế này, bạn chỉ tiêu tốn khoảng 500-600 tệ/ tháng. Khi còn trẻ, cơ thể sẽ không gặp quá nhiều vấn đề trong vài năm với cách sống này.
Khoản 400 tệ sẽ được chi cho các mối quan hệ. Tiền điện thoại có thể là 100 tệ. Bạn có thể mời bạn bè 2 bữa trưa mỗi tháng, mỗi bữa có giá 150 tệ. Vậy bạn nên mời ai đây? Hãy luôn nhớ mời những người hiểu biết hơn bạn, giàu có hơn bạn hoặc những người có thể giúp bạn trong sự nghiệp sau này. Hãy nhớ làm việc này đều đặn mỗi tháng. Sau một năm, những mối quan hệ này chắc chắn sẽ tạo ra những giá trị to lớn cho bạn. Bạn cũng sẽ xây dựng cho bản thân một hình ảnh tốt bụng và hào phóng.
300 tệ hãy đầu tư cho học tập. Hãy dành khoảng 50-100 tệ để mua sách. Vì bạn không có nhiều tiền nên bạn phải tập trung vào học tập. Khi bạn mua sách, hãy đọc chúng cẩn thận và rút ra những bài học, chiến lược từ cuốn sách. Mỗi cuốn sau khi đọc, hãy nhớ về chúng theo ngôn ngữ riêng của mình để có thể kể lại như những câu chuyện. 200 tệ còn lại trong khoản 300 tệ này nên dành cho các khóa học đào tạo. Khi bạn có thu nhập cao hơn hoặc có tiền tiết kiệm, hãy cố gắng tham gia vào nhiều khóa đào tạo hơn. Khi bạn tham gia vào những khóa đào tạo thú vị, bạn không chỉ có thêm kiến thức mà còn được gặp gỡ những người bạn cùng chí hướng.
200 tệ để dành cho đi du lịch nước ngoài. Tự thưởng cho mình ít nhất một chuyến du lịch trong năm để có nhiều hơn trải nghiệm trong cuộc sống. Hãy chọn những nhà nghỉ dành cho thanh niên để tiết kiệm chi phí. Trong vài năm, bạn sẽ đi được một số nước và có nhiều trải nghiệm khác nhau. Hãy sử dụng trải nghiệm đó để tạo cảm hứng cho bản thân, kích thích niềm đam mê trong công việc.
500 tệ cuối cùng hãy dùng để đầu tư kinh doanh. Tiết kiệm 500 tệ trong ngân hàng, tích lũy dần để có số vốn khởi nghiệp. Số tiền này nên dùng để kinh doanh nhỏ lẻ thôi vì nó an toàn hơn. Hãy tìm nguồn hàng để mua buôn, tìm kiếm sản phẩm để bán. Trường hợp xấu nhất là thua lỗ thì bạn cũng không mất quá nhiều. Tuy nhiên, khi mới bắt đầu kiếm tiền, bạn sẽ tự tin và can đảm hơn, đồng thời có cả những kinh nghiệm trong việc quản lý những thương vụ nhỏ. Tích lũy dần dần rồi bạn sẽ có những kế hoạch đầu tư dài hạn.
Nếu sau một năm nỗ lực, mức lương của bạn vẫn là 2.000 tệ, hãy xem lại bản thân.
Bạn cũng nên tìm những công việc bán thời gian. Bán hàng là một công việc đầy thách thức nhưng đó là cách nhanh nhất để tiếp thu được nghệ thuật bán hàng. Tất cả những doanh nhân thành công đều từng là người bán hàng xuất sắc. Họ có khả năng bán những giấc mơ và tầm nhìn.
Cố gắng mua quần áo, giày dép hạn chế nhất có thể. Bạn có thể mua tất cả chúng khi bạn giàu. Hãy tiết kiệm tiền và mua một số món quà cho người thân và kể với họ những kế hoạch, mục tiêu tài chính của bạn. Nói với họ tại sao bạn phải sống tiết kiệm, những nỗ lực, hướng đi và ước mơ của mình.
Vấn đề không phải là bạn kiếm được bao nhiêu, mà hãy luôn nhớ chia thu nhập thành 5 phần. Tích cực đầu tư vào mối quan hệ, bạn sẽ mở rộng mạng lưới liên lạc, thu nhập sẽ tăng lên. Tích cực đầu tư vào học tập, bạn sẽ tăng sự tự tin. Tăng cường đầu tư vào kỳ nghỉ, bạn sẽ mở mang tầm nhìn. Tăng cường đầu tư vào tương lại sẽ giúp bạn tăng thu nhập.
Cuộc sống có thể được gây dựng. Sự nghiệp có thể được lên kế hoạch. Hạnh phúc có thể được chuẩn bị. Hãy nên lên kế hoạch ngay từ bây giờ. Khi bạn nghèo, hãy ở nhà ít thôi, ra ngoài nhiều hơn. Khi bạn giàu, hãy ở nhà nhiều hơn và ra ngoài ít hơn. Đó là nghệ thuật sống. Khi bạn nghèo, hãy tiêu tiền cho người khác, Khi giàu, hãy tiêu tiền cho bản thân. Nhiều người đang làm ngược lại điều này.
Khi nghèo, hãy đối tốt với người khác, đừng tính toán. Khi giàu, hãy học cách để người khác đối tốt với mình, Khi nghèo, hãy ném mình ra ngoài và để người khác vắt kiệt bạn, Khi giàu, hãy giữ gìn bản thân, đừng cho phép người khác lợi dụng bạn. Đây là những bí quyết phức tạp trong cuộc sống mà nhiều người không hiểu.
Khi giàu, hãy tiêu tiền để người khác thấy bạn nổi bật. Khi giàu, đừng khoe khoang. Hãy lẳng lặng tiêu tiền cho bản thân mình, Khi nghèo, hãy hào phóng. Khi giàu, đừng để người khác nhìn bạn như một người hoang phí.
Chẳng có gì sai trái khi bạn còn trẻ. Không phải sợ nghèo. Bạn cần biết cách đầu tư vào bản thân, hãy khôn ngoan và nhìn xa hơn. Bạn cần biết điều gì là quan trọng trong cuộc sống và cái gì đáng để đầu tư.
Khi chi phí sinh hoạt không còn là vấn đề gì nặng nề, hãy sử dụng số tiền dư để theo đuổi ước mơ. Mở rộng đôi cánh và dám ước mơ.
Lý thuyết nổi tiếng của Harvard là: Sự khác nhau giữa số phận của con người khác nhau được quyết định bởi việc mà người đó làm trong lúc rảnh rỗi từ 20h tới 22h. Hãy sử dụng 2 giờ này để học tập, suy nghĩ và tham gia vào những bài học có ý nghĩa. Nếu bạn kiên trì trong nhiều năm, thành công sẽ đến.
Read More »

Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

Blogspot - Error when try to save layout

One day, suddenly when you change something in your layout, you click save and you get an error: "An error occurred, please refresh the page and try again". This error occur because you have a widget that visible mobile='only'. You need to remove that widget or change to mobile='yes'.
Read More »

Thứ Năm, 25 tháng 6, 2015

20 Bài học vô giá

Cuộc sống luôn dạy cho ta những bài học quý giá mà bạn nên biết để sống tốt và ý nghĩa hơn. Dưới đây là 20 bài học vô giá mà cuộc sống dạy bạn. Cùng đọc và suy ngẫm nhé!
1. “Cuộc sống vốn không công bằng hãy tập quen dần với điều đó” – Bill Gates.
2. Đừng vội đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.

3. Đừng ngại thay đổi. Bạn có thể mất một cái gì đó tốt nhưng bạn có thể đạt được một cái gì đó tốt hơn.
4. Cách người khác nhìn nhận bản thân bạn không quan trọng bằng việc bạn nhìn nhận bản thân mình ra sao.
5. Bạn không thể chọn được nơi mình sinh ra nhưng bạn có thể chọn được cách mình sống.
6. Đừng quan tâm tới những kẻ nói xấu sau lưng bạn, vì chỗ của họ là ở đó. Mãi mãi sau lưng bạn mà thôi.
7. Những điều không thể hạ gục bạn sẽ làm bạn mạnh mẽ hơn.
8. Chính bạn là người tạo nên con đường cho chính mình.
9. Thành thật có thể không mang lại nhiều bạn bè nhưng nó luôn mang lại những người bạn đúng nghĩa.
10. Muốn thành công phải trải qua thất bại. Sống ở đời có dại mới có khôn.
11. Đừng sợ hãi kẻ thù trước mặt mà hãy đề phòng những người bạn giả dối sau lưng.
12. Bạn bè ranh giới của nó thật mong manh. Trong cuộc vui không biết ai là bạn. Lúc hoạn nạn mới biết bạn là ai.
13. Khi giơ một ngón tay chỉ trích người đối diện, hãy nhớ ba ngón tay kia đang hướng về phía ta. Nếu bạn không muốn bị chỉ trích thì đừng bao giờ chỉ trích người khác.
14. Có một ngày bạn cảm thấy cuộc sống thật gian nan, nhưng như vậy thì thành quả gặt hái được có thể rất to lớn.
15. Vẽ người, vẽ mặt, khó vẽ xương. Biết người, biết mặt, khó biết lòng.
16. Bạn không thể thành công nếu không dám mạo hiểm.
17. “Thời gian của bạn là hữu hạn, vì thế đừng phí thời gian vào việc sống cuộc đời của người khác” – Steve Jobs.
18. Đôi khi bạn cần phải im lặng, nuốt cái tôi vào trong và chấp nhận rằng bạn sai. Đó không phải là bỏ cuộc, đó là trưởng thành.
19. “Đừng bao giờ đùa giỡn với cảm xúc của người khác. Bởi lẽ bạn có thể thắng trong trò chơi đó, nhưng chắc chắn bạn sẽ đánh mất người đó cả đời” – Shakespeare.
20. Hãy biết trân trọng những gì bạn đang có và học cách yêu thương người khác vì xung quanh chúng ta còn rất nhiều mảnh đời thiếu may mắn.
Read More »

Hãy tận hưởng những cái mà bạn có

Bao nhiêu người trong chúng ta dùng những cái tô nhựa để đựng táo và chuối còn những cái đĩa đẹp và sang trọng thì cất trong tủ? Để rồi chúng ta chết đi và để lại tất cả những món đồ đẹp cho bọn trẻ phá bể hết! Tôi muốn nói là nếu bạn có cái gì tốt thì hãy sử dụng nó đi!



Hãy nuông chiều bạn một tí, hãy chăm sóc thân thể bạn, nhà cửa lên luôn sạch sẽ...bạn sẽ thấy là cuộc đời thật ưu ái với mình. Mọi cái đều ảnh hưởng đến nhau. Cách bạn đi ảnh hưởng đến cách bạn nói. Cách bạn ăn mặc ảnh hưởng đến tâm trạng của bạn. Bạn càng quan tâm đến mình nhiều thì càng quan tâm đến người khác nhiều...

Dù bạn có lãnh lương hay không, chính những điều bạn tin tạo nên sự giàu có của bạn. Hãy so sánh 8 người trong cùng một công ty, cùng hưởng lương như nhau. Chúng ta thấy có vài người có tài sản và sống sung túc, còn một số người thì phải vay ngân hàng chỉ để trang trải tiền ăn. Vậy cái khác nhau không phải là số tiền họ làm ra được mà là suy nghĩ của họ về tiền bạc.

Những người chúng số là ví dụ sâu sắc nhất cho việc niềm tin tác động đến sự thịnh vượng như thế nào. Người ta thường nghĩ tiền sẽ giải quyết mọi việc cho họ. Đa số những người trúng số bị nợ nhiều hơn sau hai năm so với trước khi họ trúng số.

Nếu bạn không có đủ số tiền bạn muốn, hay nếu bạn làm mất nó thì sẽ có lý do nhưng không phải từ bên ngoài mà từ thế giới bên trong của bạn.

"Sự việc sẽ diễn ra như bạn tin, và chính niềm tin đó khiến sự việc xảy ra như thế." - Frank Lloyd Wright

Read More »

Kendo Dropdownlist - Set datasource, disable, enable, visible, hide

This is the way to set datasource for kendo dropdowmlist and the way to enable or disable:

var ddl = $("#ddlBranch").data("kendoDropDownList");
//set datasource
ddl.setDataSource(re);
ddl.refresh();
//visible dropdown
 ddl.wrapper.show();
$('#ddlBranch').parent().show();
//or hide
 ddl.wrapper.hide();
//disable
ddl.enable(false);
//enable
ddl.enable(true);

Read More »

Thứ Tư, 24 tháng 6, 2015

Khát vọng của bạn lớn thế nào thì tương lai của bạn rộng mở thế đó - Jack Ma

Đây là một câu nói của của tỉ phú Alibaba, Jack Ma (Mã Vân) trong một buổi diễn thuyết trước công chúng tại Trung Quốc vào hồi tháng Tư năm nay. "Bạn nghèo vì bạn không có tham vọng. 35 tuổi mà còn nghèo thì đấy là tại bạn!"

Trước khi thành lập Alibaba, Mã Vân đã mời 24 người bạn tới nhà bàn bạc cơ hội làm ăn mới. Sau hai tiếng đồng hồ trình bày, họ vẫn tỏ ra phân vân. Cuối cùng, 23 người khuyên ông từ bỏ ý định vì nhiều lý do, ví dụ như "Anh có biết gì về mạng mẽo đâu, mà quan trọng nhất là lấy đâu ra vốn".

Chỉ duy nhất một anh bạn làm ở ngân hàng nói rằng: "Nếu cậu muốn làm thì cứ thử đi. Giả như mọi chuyện không như ý thì cậu vẫn có thể quay về nghề cũ mà". "Sau một đêm dài trăn trở, sáng hôm sau tôi quyết định bắt tay vào làm, cho dù trước đó tất cả 24 người đều phản đối đi chăng nữa."


Mã Vân: Tôi mà khởi nghiệp thành công thì ai cũng có thể khởi nghiệp thành công

Hồi mới bắt đầu gây dựng Alibaba, gia đình, bạn bè tôi cũng lao vào ngăn cản. Nghĩ lại, tôi nhận thấy động lực lớn nhất hồi đó không phải là sự tự tin của mình đối với Internet hay tiềm năng của nó, mà là điều này: "Làm gì cũng vậy, dù thất bại hay thành công thì chính những trải nghiệm, kinh nghiệm bạn có được cũng là một dạng thành công rồi." Bạn hãy thử đi thử lại không ngừng, nếu không được, bạn vẫn có thể quay trở lại với công việc trước đây cơ mà!

Trung tá Thomas Edward Lawrence người Anh từng nói: "Con người ai cũng mơ, nhưng mức độ khác nhau. Những người mơ vào ban đêm trong nơi thầm kín bụi bặm của tâm tưởng thức dậy vào ban ngày và thấy tất cả chỉ là hư ảo, nhưng những người mơ vào ban ngày rất nguy hiểm, vì họ có thể hành động từ trong giấc mơ với cặp mắt rộng mở, để biến nó thành hiện thực."
Thế mới thấu hiểu câu nói, "Có rất nhiều người thường nằm mơ về thành công nhưng chỉ có một số ít người thức trắng đêm để biến giấc mơ đó thành sự thực".

Theo Jack Ma, con người thua cuộc và thất bại là bởi bốn lý do sau đây:
1. Không nhìn thấy cơ hội
2. Xem nhẹ cơ hội
3. Thiếu hiểu biết
4. Hành động chậm

Có tham vọng là sống một cuộc đời với lý tưởng to lớn và hoàn thành mục tiêu vĩ đại. Trên đời này chỉ có những việc không dám nghĩ, không dám làm chứ không có chuyện gì là không thể làm được. Khát vọng của bạn lớn thế nào thì tương lai của bạn rộng mở thế đó!"
Read More »

Bài dịch First battle - Effortless English

A howl from the opposing army….. swords thudded against shields… thunder beat in unison. Hearts pounded. I gripped my sword… and braced the shield against my shoulder. Giddy tendrils raced through my gut and chest……. a wild grin broke upon my face. I began to bounce…. knees spring-like…..standing on toes. A racehorse in the gate.
Một tiếng thét vang lên từ phía quân địch… âm thanh của những thanh kiếm chém vào khiên… tiếng ầm ầm vang động cất lên. Những trái tim đập thình thịch. Tôi nắm chặt chuôi gươm… giữ vững tấm khiên trên vai. Cảm giác chộn rộn chạy khắp trong người và mơn trớn trên ngực… với một nụ cười hoang dại hiện ra trên mặt, tôi bắt đầu nhảy ra… đầu gối bật mạnh lên như thể… đứng trên các đầu ngón chân. Một con chiến mã xuất hiện trước cổng thành.
A wild shout went up to my left….. I turned to see a wiry warrior clad in sparkling scale and a green cape….. carrying a coffin shaped shield. He strode the front of our lines, turned to our enemies and threw insults against them, “Cowardly vermin of Trimaris, prepare to die”… he shook his sword and our army let out a cackling howl. Goose bumps spread across arms and belly….. I thudded the butt of my (rattan) sword on the inside of the shield…. our lines advanced.
Thế rồi tôi nghe thấy 1 tiếng thét phía bên trái mình… Tôi quay lại và thấy một chiến binh rắn rỏi mặc bộ giáp vảy bóng loáng và áo choàng xanh lục… mang theo một tấm khiên hình cỗ quan tài. Anh ta bước ra phía trước hàng ngũ của chúng tôi, quay mặt về phía quân thù và ném cho chúng những lời khinh bỉ, “hỡi lũ Trimaris sâu bọ hèn nhát, hãy chuẩn bị nộp mạng đi”… rồi anh ta vung gươm lên và cả đội quân gào thét vang dội. Tôi nổi hết cả da gà trên hai cánh tay và bụng… Tôi nắm chặt chuôi gươm (làm bằng mây) của mình phía trong tấm khiên… cả đội quân cùng tiến lên.
The enemy continued drumming their shields, and likewise strode forward. Full of adrenaline, eyes wide with awe, muscles tense as steel……. I approached my first battle… almost forgetting that none of this was “real”. No one would die. No one would kill.
Kẻ thù tiếp tục đập liên hồi vào khiên, và cũng từ từ bước tới.  Adrenaline tràn ngập toàn thân, mắt mở to đầy khiếp hãi, cơ bắp cứng lại như thép… Tôi đã bước vào trận chiến đầu tiên của mình… mà suýt quên mất rằng chuyện này không phải là “thật”. Chả có ai chết và cũng chẳng ai phải giết người.
This was my introduction to the SCA, or the “Society for Creative Anachronism”. The SCA is a collection of oddballs who dress in medieval clothing, strap on armor, and beat each other with wooden swords. They also dance, sing, and create works of art. The group is a collection of outlandish creatives, hyper-intelligent geeks, talented artists, hammish performers, history buffs, academics, poets, social misfits, and folks who simply refuse to succumb to the drudgery of being “normal”. I was a member for nearly ten years…. and loved every minute.
Đó là những gì diễn ra khi tôi mới gia nhập SCA (Hiệp Hội Bảo Tồn Văn Hóa Cổ). SCA là nơi tập hợp những gã lập dị chuyên mặc đồ thời trung cổ, mang cả áo giáp, và đánh nhau bằng gươm gỗ. Họ cũng khiêu vũ, hát hò và sáng tác nghệ thuật. Đó là tập hợp của những bộ óc sáng tạo kỳ quái, những gã lập dị cực kỳ thông minh, những nghệ sĩ có tài nhưng kỳ khôi, những kẻ say mê lịch sử, những người đam mê học thuật, nhà thơ, những người xã hội coi là lập dị, và cả những người chỉ đơn giản là không muốn bị xếp vào nhóm những người “bình thường”. Tôi là hội viên ở đó gần 10 năm… và thích từng phút một ở đó.
The heart of the SCA is the weekend “event”….. an affair that revolves around a number of semi-historic activities, usually held at a state park. Typically, a battle or tournament is the centerpiece of the “event”. My first battle was small by today’s standards….. each army had only 100 people. The group now hosts battles which involve thousands of participants… the largest is held annually in Pennsylvania, in August, and is known as the “Pennsics War”. As the Pennsics example implies, SCA groups and events are spread throughout the United States. In fact, the group is growing internationally, especially in Europe. There are also groups in Japan and Korea.
Tâm điểm của SCA là các “sự kiện” cuối tuần… trong đó xoay quanh một số hoạt động bán lịch sử, thường được tổ chức tại công viên của bang. Thường thì, phần quan trọng nhất của sự kiện là một trận đánh hoặc một giải đấu. Trận đánh đầu tiên của tôi khá nhỏ so với quy mô ngày nay… mỗi bên chỉ có 100 người. Giờ đây mỗi trận đánh phải có đến hàng ngàn người tham dự… và trận đánh lớn nhất hàng năm được tổ chức tại Pennsylvania, vào tháng 8, và được gọi là “Pennsics War”. Được gợi mở từ Pennsics, các nhóm và sự kiện của SCA lan rộng ra toàn nước Mỹ. Trên thực tế, hiệp hội này còn phát triển ra tầm quốc tế, đặc biệt là ở châu Âu. Thậm chí còn có ở cả Nhật Bản và Hàn Quốc.
The SCA divides the US, and the world, into a patchwork of regional organizations, called “kingdoms”. Georgia, for example, is part of the “Kingdom of Meridies”, which also includes Alabama, Tennessee, and Mississippi. North and South Carolina are the “Kingdom of Atlantia”. California is in the “West Kingdom”. Each Kingdom is further divided into local groups, called Baronies or Shires.
SCA chia nước Mỹ, và toàn thế giới thành các bộ phận tổ chức theo khu vực, được gọi là các “vương quốc”. VD, Georgia là một phần của “Vương quốc Meridies”, gồm Alabama, Tennessee, và Mississippi. Bắc và Nam Carolina là “Vương quốc Atlantia”. California là “Vương quốc phía Tây (West Kingdom)”. Mỗi vương quốc lại được chia thành các nhóm địa phương, được gọi là Baronies (lãnh địa của nam tước) hoặc Shires (quận/huyện).
The function of local groups is to host events, welcome newcomers, and teach medieval skills. Skills include arts such as calligraphy, jewelry making, woodworking, and costuming; craft arts such as armoring & blacksmithing; performing arts such as medieval dancing and singing; and martial arts such as hand-tohand fighting and archery. Most groups host a weekly business meeting and various “guild meetings” to practice these arts.
Chức năng của các nhóm địa phương là tổ chức các sự kiện, chào đón thành viên mới, dạy các kỹ năng trung cổ. Các kỹ năng còn gồm cả nghệ thuật như viết chữ đẹp, làm đồ trang sức, làm đồ gỗ và chế tạo trang phục; Những đồ tạo tác như làm đồ bọc & rèn; nghệ thuật biểu diễn như khiêu vũ và múa hát trung cổ, nghệ thuật quân sự như chiến đấu tay đôi và bắn cung. Hầu hết các nhóm đều tổ chức họp mặt hàng tuần và các buổi họp “hội” để thực hành những gì học được.
Since I joined, the organization has expanded tremendously and is now a fullfledged counter society: with its own government (a monarchy- with rulers chosen by combat), its own economy (some members make a full-time living selling their arts), and its own social system (a system of titles, clans, knights, and nobles). Every member of the SCA develops an alternate persona: a medieval character they become during events.
Từ khi tôi gia nhập, tổ chức này đã mở rộng đáng kể và giờ đây đã trở thành một tổ chức đa phương diện hoàn toàn: nó có chính quyền của riêng mình (một thể chế quân chủ - với những người lãnh đạo được chọn ra từ các trận đánh), có nền kinh tế riêng (một số thành viên kiếm sống bằng cách bán các tác phẩm mình làm ra), và hệ thống xã hội riêng (một hệ thống gồm danh vị, phe phái, các hiệp sĩ và những người quý tộc). Mọi thành viên của SCA phát triển những tính cách riêng: một nhân vật trung cổ mà họ sẽ đóng vai trong suốt các sự kiện.
The combined effects are stunning. At times, I felt I’d been transported back in time. My first SCA battle produced all the nerves, all the excitement, all the intensity of entering a “real” battle: pounding heart and manic energy and fear of being “killed”.
Những tác động kết hợp quả thực là tuyệt diệu. Đôi khi, tôi thấy mình được đưa về quá khứ. Trận đánh SCA đầu tiên của tôi có đầy đủ mọi cảm giác từ lo lắng, hứng khởi, sự căng thẳng khi vào trận; tim đập thình thịch và tràn đầy năng lượng cùng nỗi sợ bị “giết”.
For some, the SCA is an exercise in living history. Many members are meticulous researchers- accomplished experts in a chosen discipline of history. Others join the group for its unique social characteristics– its embracement of eccentricity…. its community and camaraderie. But for me, the SCA was an act of jubilant defiance: an enthusiastic refusal to surrender to tedium.
Đối với một số người, SCA là trải nghiệm về lịch sử sống động. Nhiều thành viên là những nhà nghiên cứu tỉ mỉ - những chuyên gia tài năng trong một chuyên ngành lịch sử. Những người khác tham gia hiệp hội vì những đặc trưng xã hội đặc biệt của nó – sự chấp nhận tính lập dị… cộng đồng và sự thân thiết ở đây. Nhưng đối với tôi, SCA là một sự nổi loạn đầy hân hoan: một sự cự tuyệt đầy hứng khởi trước sự nhàm chán tẻ nhạt.
I did not, and do not, want to abandon the creative flow of childhood. I am convinced that play…. fantasy and creativity for its own sake… is a deep and profound human need; one we, as adults, must nurture and maintain. Play is not an escape…. it is a celebration. Play is the essence of creativity.
Trước đây và bây giờ, không lúc nào tôi muốn chối bỏ dòng chảy đầy sáng tạo của tuổi thơ. Tôi cho rằng… vui vẻ trải nghiệm những tưởng tượng và sáng tạo là một nhu cầu cần thiết và sâu sắc của con người; một nhu cầu mà chúng ta, những người đã trưởng thành, cần phải nuôi dưỡng và duy trì. Việc chơi bời như vậy không phải là trốn chạy mà là ca tụng và tán dương. Chơi chính là điều cốt yếu của sáng tạo.
We, as adults– for the sake of our happiness and our souls, should re-discover it.
Chúng ta, những người đã trưởng thành – vì hạnh phúc và tâm hồn mình, cần phải khám phá lại điều đó. 
Read More »

Thứ Ba, 23 tháng 6, 2015

9 Things Warren Buffett Says You Should Do to Be Happy and Successful

Warren Buffett knows a thing or three about becoming wealthy and successful, and the Oracle of Omaha is not averse to handing out mostly excellent advice to others who'd like to follow in his footsteps.



The personal finance site GOBankingRates has pulled together 14 pieces of advice Buffett has given to graduating classes and/or young people. They're all great tips for the young--but also excellent advice that all of us should follow, no matter what age we are. Here are some of the best. You can find the full list here.

1. Invest in yourself before anything else.

"Investing in yourself is the best thing you can do--anything that improves your own talents," Buffett told Good Morning America. That's excellent advice, whether it's getting more education or training, to improve a skill you already have or to learn a new one--or whether it's starting a company of your own. (In case it's the latter, here are 10 Steps to Success as an Entrepreneur.)

2. Change bad habits as soon as you can.

Habits can make or break you, Buffett says. "I see people with these self-destructive behavior patterns," he says. "They really are entrapped by them."
The trick, he says, is to get out of the trap before it closes on you, which is why he advised graduating students at the University of Florida to form good habits as soon as possible. "You can get rid of it a lot easier at your age than at my age, because most behaviors are habitual," he told them. "The chains of habit are too light to be felt until they are too heavy to be broken."
True enough, but if you're older than a college senior, don't despair. Though it may be tougher, habits can be changed at any time in life. Here's the secret of how to do it.

3. Know your own strengths and weaknesses.

Use that knowledge to capitalize on the things that you do well, and avoid the risks of getting in over your head in your weaker areas, Buffett advises. "You don't have to be an expert on everything, but knowing where the perimeter of that circle of what you know and what you don't know, and staying inside of it, is all important," he's said.

4. Never risk something you need to get something you don't need.

It's not that taking risks is wrong--but do it only for the right reasons, Buffett explained to the University of Florida class. He added that he's seen both businesses and individuals take big risks out of greed when they should have held back.
"If you risk something that is important to you for something that is unimportant to you, it just doesn't make sense," he said. "I don't care if the odds you succeed are 99 to 1 or 1,000 to 1."

5. Find work you love.

"You really should take a job that, if you were independently wealthy, that would be the job you would take," Buffett said in that same commencement speech. "You will learn something, you will be excited about it, and you will jump out of bed. You can't miss." Finding work you love is a better bet than doing something because it pays well or because it would look good on your resume, he added. I couldn't agree more.

6. Surround yourself with people you admire.

Buffett has often talked about the importance of mentorship and the role his own mentor, Columbia professor Benjamin Graham, played in his life. But even beyond that, he advised a high school student to spend time with people whose qualities he aspired to. "Pick out associates whose behavior is better than yours and you'll drift in that direction."

7. Face down your fears.

Don't let fear stop you from doing things, especially things you know you must do to be successful, Buffett advises. In fact, he did this himself--he was once terribly afraid of public speaking, so he took a Dale Carnegie course to improve this skill. He's now one of the most sought-after and frequently quoted speakers in the world. You don't need to go that far, but if there are things you're afraid to do, or that you know are your weak points, do what you must to get better at them and become more comfortable doing them.

8. Your time is a precious resource. Use it accordingly.

Bill Gates once wrote that being jealously protective of his time was an important lesson he'd learned from Buffett. "There are only 24 hours in everyone's day. Warren has a keen sense of this. He doesn't let his calendar get filled up with useless meetings." Even though you're not a multibillionaire, you shouldn't either.

9. Never ignore a great opportunity.

Though much of his advice is on the conservative, cautious side, Buffett is a big believer in grabbing opportunities with both hands when good ones arise. "Big opportunities in life have to be seized," he said in a commencement speech at Georgia State. "We don't do very many things, but when we get the chance to do something that's right and big, we've got to do it. And even to do it in a small scale is just as big a mistake almost as not doing it at all. You've really got to grab them when they come, because you're not going to get 500 great opportunities."
Read More »

Nghèo đói là trường đại học tốt nhất

Đây là câu chuyện của An Kim Bằng tiến sĩ đại học Harvard kể về người mẹ của mình. Một câu chuyện cảm động về đức hi sinh và sự nỗ lực vươn lên trong cuộc sống.
Mẹ ít văn hoá, nhưng mẹ nhớ khi nhỏ được thầy giáo dạy là: "Golgi có nói, "Nghèo đói là trường đại học tốt nhất". Nếu con có thể tốt nghiệp trường đại học này, thì những trường đại học như Thiên Tân, Bắc Kinh con chắc chắn đều đỗ…".
Ngày 5/9/1997, là ngày tôi rời gia đình đi nhập học ở Đại học Bắc Kinh, khoa Toán. Ngọn khói bếp dài cất lên từ trên nóc ngôi nhà nông dân cũ nát gia đình tôi. Người mẹ chân thập thễnh của tôi đang nấu mì sợi cho tôi, những bột mì này có được nhờ mẹ đổi năm quả trứng gà cho hàng xóm, chân mẹ bị thương vì mấy hôm trước, để thêm tí tiền cho tôi nhập học, mẹ đẩy một xe chất đầy rau từ thôn ra thị trấn, trên đường bị trật chân.

Bưng bát mì, tôi đã khóc. Tôi buông đũa quỳ xuống đất, xoa nắn chỗ chân sưng phồng lên to hơn cả cái bánh bao của mẹ, nước mắt rơi xuống đất… Nhà tôi ở Thiên Tân, làng Đại Hữu Đới, huyện Vũ Thanh, tôi có một người mẹ tốt nhất thế gian tên là Lý Diệm Hà. Nhà tôi vô cùng nghèo khó.
Khi tôi ra đời, bà nội ngã bệnh ngay trên giường sưởi, tôi bốn tuổi, ông nội lại mắc bệnh hẹp khí quản và bán thân bất toại, những món nợ trong nhà lớn dần theo năm. Khi bảy tuổi, tôi được đi học, học phí là mẹ vay người khác. Tôi thường đi nhặt những mẩu bút chì bạn bè vứt đi, dùng dây buộc nó lên một cái que rồi viết tiếp, hoặc dùng một cái dây chun xoá sạch những cuốn vở bài tập đã viết, rồi viết lại lên đó, mẹ thương tôi đến mức, cũng có lúc đi vay vài hào của hàng xóm để mua vở và bút chì cho tôi. Nhưng cũng có những khi mẹ vui vẻ, là khi bất kể bài kiểm tra nhỏ hay kỳ thi lớn, tôi luôn đứng đầu, toán thường được 100/100 điểm. Dưới sự khích lệ của mẹ, tôi càng học càng thấy ham thích. Tôi thực sự không hiểu trên đời còn có gì vui sướng hơn được học hành. Chưa đi học lớp một tôi đã thông thạo cộng trừ nhân chia và phân số, số phần trăm; khi học Tiểu học tôi đã tự học để nắm vững Toán Lý Hoá của bậc Trung học Phổ thông; Khi lên trung học, thành phố Thiên Tân tổ chức kỳ thi vật lý của bậc Trung học, tôi là đứa học trò nông thôn duy nhất của cả năm huyện ngoại thành Thiên Tân được giải, một trong ba người đỗ đầu. Tháng 6 năm đó, tôi được đặc cách vào thẳng trường Trung học số 1 danh tiếng của Thiên Tân, tôi vui sướng chạy như bay về nhà.
Nào ngờ, khi tôi báo tin vui cho cả nhà, mặt bố mẹ chất chứa toàn những đau khổ; bà nội vừa mất nửa năm, ông nội đang gần kề cái chết, nhà tôi đã mắc nợ tới hơn mười nghìn Nhân dân tệ rồi. Tôi lặng lẽ quay về bàn học, nước mắt như mưa suốt một ngày. Đến tối, tôi nghe thấy ở ngoài nhà có tiếng ồn ào. Thì ra mẹ tôi đang định dắt con lừa con của nhà đi bán, cho tôi đi học, nhưng ba tôi không chịu. Tiếng ồn ào làm ông nội nghe thấy, ông đang bệnh nặng, trong lúc buồn bã ông đã lìa đời. Sau lễ an táng ông nội, nhà tôi lại mắc thêm vài nghìn tệ tiền nợ nữa.
Tôi không còn dám nhắc đến việc đi học nữa, tôi cất “Giấy báo nhập học” thật kỹ vào vỏ gối, hàng ngày tôi ra đồng làm việc cùng mẹ. Sau hai hôm, tôi và ba tôi cùng lúc phát hiện ra: con lừa con biến mất rồi. Ba tôi sắt mặt lại, hỏi mẹ tôi: “Bà bán con lừa con rồi à? Bà bị thần kinh à? Sau này lấy gì kéo, lương thực hoa màu bà đẩy xe tay nhé, bà tự cõng nhé? Bà bán lừa một hai trăm bạc liệu cho nó học được một học kỳ hay là hai học kỳ?” Hôm đó mẹ tôi khóc, mẹ tôi dùng một giọng rất dữ dội rất hung dữ để gào lại ba tôi: “Con cái mình đòi đi học thì có gì sai? Nó thi lên được trường số 1 của thành phố nó là đứa duy nhất của cả huyện này đấy, tôi không thể để cho tiền đồ của nó bị lỡ dở được. Tôi sẽ dùng tay đẩy, dùng lưng vác, để cho nó đi học…”
Cầm sáu trăm tệ mẹ vừa bán lừa, tôi thật sự chỉ muốn quỳ xuống dập đầu trước mẹ. Tôi đã thích được học quá rồi, mà còn học tiếp, thì mẹ sẽ khổ sở bao nhiêu, vất vả bươn chải thêm bao nhiêu? Mùa thu năm đó tôi quay về nhà lấy áo lạnh, thấy mặt ba tôi vàng như sáp, gầy da bọc xương đang nằm trên giường sưởi. Mẹ bình thản bảo: “Có gì đâu, bị cảm, sắp khỏi rồi”. Ai ngờ, hôm sau tôi xem vỏ lọ thuốc của ba, thì thấy đó là thuốc ngăn ngừa tế bào ung thư phát triển. Tôi kéo mẹ ra ngoài nhà, khóc hỏi mẹ mọi chuyện là thế nào, mẹ bảo, từ sau khi tôi đi học, ba bắt đầu đi ngoài ra máu, ngày càng nặng lên. Mẹ vay sáu nghìn tệ đưa ba lên Thiên Tân, Bắc Kinh đi khắp nơi, cuối cùng xác định là u nhu ruột bowel polyps, bác sĩ yêu cầu ba phải mổ gấp. Mẹ chuẩn bị đi vay tiền tiếp, nhưng ba kiên quyết không cho. Ông nói, bạn bè họ hàng đã vay khắp lượt rồi, chỉ vay mà không trả thì còn ai muốn cho mình vay nữa! Hàng xóm kể với tôi: Mẹ dùng một phương pháp nguyên thuỷ và bi tráng nhất để gặt lúa mạch. Mẹ không đủ sức gánh lúa mạch ra sân kho để tuốt hạt, mẹ cũng không có tiền thuê người giúp, mẹ bèn gặt dần, lúa mạch chín chỗ nào gặt chỗ đó, sau đó dùng xe cải tiến chở về nhà, tối đến mẹ trải một tấm vải nhựa ra sân, dùng hai tay nắm từng nắm lúa mạch đập lên một hòn đá to…Lúa mạch trồng trên ba mẫu đất của nhà, một mình mẹ làm, mệt đến mức không đứng dậy nổi nữa thì mẹ ngồi xổm xuống cắt, đầu gối quỳ còn chảy máu, đi đường cứ cà nhắc…Không đợi hàng xóm kể hết, tôi chạy như bay về nhà, khóc to gọi mẹ:
“Mẹ, mẹ, con không thể đi học nữa đâu…”. Kết quả, mẹ vẫn tống tôi lên trường. Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của tôi chỉ 60 đến 80 tệ (tương đương 120-160.000 VND), thật thảm hại nếu so với những người bạn học khác mỗi tháng có 200-240 tệ. Nhưng chỉ mình tôi biết, món tiền nhỏ này mẹ tôi cũng phải tằn tiện lắm, từ ngày đầu tháng đã dành từng hào từng hào, bán từng quả trứng gà, rau xanh lấy từng đồng từng đồng, có lúc dành dụm không đủ đã phải giật tạm vài đôi chục. Mà cha tôi, em trai tôi, dường như chẳng bao giờ có thức ăn, nếu nhà ăn rau cũng chẳng dám xào mỡ, chỉ chan tí nước dưa muối ăn qua bữa. Mẹ không muốn tôi đói, mỗi tháng mẹ chăm chỉ đi bộ hơn mười cây số mua mì tôm với giá bán buôn. Rồi mỗi cuối tháng, mẹ vất vả cõng một túi nặng lên Thiên Tân thăm tôi. Trong túi ấy ngoài những gói mì tôm ra, còn có nhiều xếp giấy loại mẹ phải đi bộ ra một xưởng in ngoài thị trấn cách nhà 6km để xin cho tôi (đó là giấy để tôi làm nháp toán), cả một chai tương cay rất to, cải bẹ muối thái sợi, và cả một cái tông đơ để cắt tóc. (Cắt tóc nam rẻ nhất Thiên Tân cũng phải 5 tệ, mẹ muốn tôi dành tiền cắt tóc để mua thêm lấy vài cái bánh bao mà ăn). Tôi là học sinh cấp 3 duy nhất của Thiên Tân đến cả rau ở bếp ăn nhà trường cũng không mua nổi, chỉ có thể mua vài cái bánh bao, mang về ký túc ăn cùng mì sợi khô hoặc chấm với tương ớt, kẹp dưa muối để ăn qua bữa. Tôi cũng là học sinh duy nhất không có giấy kiểm tra, chỉ có thể tận dụng giấy một mặt của xưởng in để viết bài. Tôi là đứa học sinh duy nhất chưa bao giờ dùng xà phòng, khi giặt quần áo tôi thường đi nhà bếp xin ít bột kiềm nấu ăn (alkali - chất kiềm, dùng để hấp bánh bao, làm bánh nướng, làm nước sôđa) là xong. Nhưng tôi chưa bao giờ tự ti, tôi cảm thấy mẹ tôi khổ cực cả đời, như người anh hùng chống lại đói khổ, làm con của người mẹ như thế tôi rất tự hào. Hồi mới lên Thiên Tân, tiết học tiếng Anh đầu tiên khiến tôi ù cạc. Khi mẹ lên, tôi kể cho mẹ nghe tôi sợ tiếng Anh thế nào, ai ngờ mẹ chỉ cười bảo: “Mẹ chỉ biết con là đứa trẻ con khổ cực nhất, mẹ không thích con kêu khó, vì chịu khổ được thì chả còn gì khó nữa.”
Tôi hơi bị nói lắp, có người bảo, học tiếng Anh đầu tiên cần làm chủ được cái lưỡi của mình, bởi vậy tôi thường kiếm một hòn sỏi ngậm vào miệng mình, rồi gắng đọc tiếng Anh. Hòn sỏi cọ xát vào lưỡi tôi, có lúc máu chảy ra bên mép, nhưng tôi cố gắng để kiên trì. Nửa năm trôi qua, hòn sỏi nhỏ đã bị mài tròn đi, lưỡi tôi cũng đã nhẵn, tiếng Anh đã thành người giỏi thứ 3 của lớp. Tôi vô cùng cảm ơn mẹ, lời mẹ khích lệ tôi vượt qua khó khăn lớn trong học tập. Năm 1996, lần đầu tiên tôi được tham gia cuộc thi Olympic tri thức toàn quốc khu vực Thiên Tân, đoạt giải Nhất môn Vật lý và giải Nhì môn Toán học, tôi được đại diện Thiên Tân đi Hàng Châu tham gia Cuộc thi Olympic toàn Trung quốc môn Vật lý. “Đoạt lấy chiếc Cup giải Nhất toàn Trung quốc tặng mẹ, rồi lên đường dự Olympic Vật lý Thế giới!” Tôi không ngăn được nỗi khao khát trong lòng, tôi viết thư báo cho mẹ tin vui và mơ ước của tôi. Kết quả, tôi chỉ được giải Nhì, tôi nằm vật ra giường, không ăn không uống. Dù tôi là người đạt thành tích cao nhất trong đoàn Thiên Tân đi thi, nhưng nếu tính cả những khốn khổ của mẹ tôi vào, thì thành tích này không xứng đáng! Tôi về trường, các thầy ngồi phân tích nguyên nhân thất bại cho tôi thấy: Tôi những muốn phát triển toàn diện cả Toán Lý Hoá, những mục tiêu của tôi quá nhiều nên sức lực tinh thần tôi phải phân tán rộng.
Nếu giờ tôi chỉ chọn một mục tiêu trước mắt là kỳ thi Toán, nhất định tôi thắng. Tháng 1 năm 1997, tôi cuối cùng đã giành chiến thắng tại kỳ thi Olympic Toán toàn Trung Quốc với điểm số tuyệt đối, lọt vào đội tuyển Quốc gia, cả mười kỳ thi kiểm tra ở đội tuyển tôi đều là người đứng đầu. Với thành tích đó, tôi được sang Argentina tham gia kỳ thi Olympic Toán quốc tế. Nộp xong phí báo danh, tôi gói những sách vở cần chuẩn bị và tương đậu cay của mẹ lại, chuẩn bị lên đường. Giáo viên chủ nhiệm và thầy giáo dạy Toán thấy tôi vẫn mặc bộ quần áo thải của người khác cho, những thứ áo quần màu sắc chả đâu vào đâu, kích cỡ khác nhau, bèn mở tủ áo của tôi ra, chỉ vào những áo trấn thủ vá, những áo bông tay đã phải nối hai lần, vạt đã phải chắp ba phân, hỏi tôi:
“Kim Bằng, đây là tất cả quần áo của em ư?”
Tôi chả biết nói sao, vội đáp: “Thầy ơi, em không sợ người khác chê cười! Mẹ em thường bảo, Phúc Hữu Thi Thư Khí Tự Hoa - trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa, em mặc những thứ đồ này đi Mỹ gặp tổng thống Clintơn em cũng chẳng thấy ngượng.” Ngày 27/7, Olympic Toán học Thế giới lần thứ 38 chính thức khai mạc. Chúng tôi thi liên tục suốt năm tiếng rưỡi, từ 8 giờ 30 phút sáng tới 2h chiều. Ngày hôm sau công bố kết quả, đầu tiên công bố Huy chương Đồng, tôi không muốn nghe thấy tên mình; Sau đó công bố Huy chương Bạc, cuối cùng, công bố Huy chương Vàng, người đầu tiên, người thứ hai, người thứ ba là tôi. Tôi khóc lên vì sung sướng, trong lòng tự nói: “Mẹ ơi, con mẹ thành công rồi!”
Tin tôi và một người bạn nữa đoạt Huy chương Vàng kỳ thi Olympic Toán học ngay chiều hôm đó đã được Đài phát thanh Nhân dân Trung ương TQ và Đài truyền hình Trung ương TQ đưa. Ngày 1/8, chúng tôi vinh quang trở về, lễ đón long trọng được Hiệp hội khoa học Trung Quốc và Hội Toán học TQ tổ chức. Khi đó, tôi muốn về nhà, tôi muốn sớm gặp mẹ, tôi muốn chính tay tôi đeo tấm huy chương vàng chói lọi lên cổ mẹ… Hơn mười giờ đêm tối hôm đó, tôi cuối cùng đã đội trời đêm về đến nhà. Người mở cửa là ba tôi, nhưng người một tay ôm chặt lấy tôi vào ngực trước lại chính là mẹ tôi.
Dưới trời sao vằng vặc, mẹ tôi ôm tôi rất chặt…
Tôi lấy tấm huy chương vàng đeo lên cổ mẹ, khóc một cách nhẹ nhõm và sung sướng. Ngày 12/8, trường Trung học số Một của Thiên Tân chật ních người, mẹ được ngồi lên bàn Chủ tịch danh dự cùng với các quan chức Cục giáo dục Thiên Tân và các giáo sư toán học hàng đầu. Hôm đó, tôi đã phát biểu thế này: “Tôi muốn dùng cả sự sống của tôi để cảm tạ một người, là người mẹ đã sinh và nuôi nấng tôi. Mẹ tôi là một người phụ nữ nông dân bình thường, nhưng những đạo lý mẹ dạy tôi nên người đã khích lệ tôi cả đời. Năm tôi học lớp 10, tôi muốn mua cuốn sách “Đại từ điển Anh-Trung” để học tiếng Anh, mẹ tôi không có tiền, nhưng mẹ vẫn nghĩ cách giúp tôi. Sau bữa cơm sáng, mẹ tôi mượn một chiếc xe cải tiến, chất một xe rau cải trắng, hai mẹ con tôi đẩy ra chợ huyện cách hơn bốn mươi km bán rau. Đến được chợ đã gần trưa, buổi sáng đó tôi và mẹ chỉ ăn hai bát cháo ngô nấu với khoai lang đỏ, lúc đó bụng đói cồn cào, chỉ mong có ai tới mua cho cả xe rau ngay. Nhưng mẹ vẫn nhẫn nại mặc cả từng bó, cuối cùng bán với giá 1 hào một cân. Hai trăm cân rau đáng lẽ 21 tệ, nhưng người mua chỉ trả 20 tệ. Có tiền rồi tôi muốn ăn cơm, nhưng mẹ bảo nên đi mua sách trước, đó là việc chính của ngày hôm nay. Chúng tôi đến hiệu sách hỏi, giá sách là 8 tệ 2 hào 5 xu, mua sách rồi còn lại 1 tệ 7 hào 5 xu. Nhưng mẹ chỉ cho tôi 7 hào rưỡi đi mua hai cái bánh bột nướng, một tệ kia còn phải cất đi để dành cho tôi làm học phí. Tuy ăn hết hai cái bánh nướng, nhưng đi bộ tiếp 40km về nhà, tôi vẫn đói tới mức hoa mắt chóng mặt, lúc này tôi mới nhớ ra tôi đã quên không phần cho mẹ ăn một miếng bánh nướng nào, mẹ tôi chịu đói cả ngày, vì tôi mà kéo xe suốt 80km đường xa. Tôi hối hận tới mức chỉ muốn tát cho mình một cái, nhưng mẹ tôi chỉ bảo: “Mẹ ít văn hoá, nhưng mẹ nhớ khi nhỏ được thầy giáo dạy là, Golgi có nói một câu: Nghèo đói là trường đại học tốt nhất. Nếu con có thể tốt nghiệp trường đại học này, thì những trường đại học như Thiên Tân, Bắc Kinh con chắc chắn đều đỗ.”
Khi mẹ nói thế mẹ không nhìn tôi, mẹ nhìn ra con đường đất xa xôi, cứ như thể con đường đất đó có thể thông tới tận Thiên Tân, đi thẳng tới Bắc Kinh. Tôi nghe mẹ bảo thế, tôi không thấy đói nữa, chân tôi không mỏi nữa…Nếu nghèo đói là trường đại học tốt nhất, thì tôi muốn nói rằng, người mẹ nông dân của tôi chính là người thầy giáo giỏi nhất của đời tôi.”
Dưới khán đài, không biết có bao nhiêu đôi mắt đã ướt đẫm, tôi quay về phía người mẹ tóc hoa râm của tôi, cúi người xuống kính cẩn…
Read More »

17 thủ thuật về ngôn ngữ cơ thể giúp bạn thu hút hơn trong giao tiếp

Trong giao tiếp hàng ngày, lời nói khôn khéo, ngọt ngào luôn được xem như vũ khí quan trọng nhất giữa người với người. Nhưng đừng vì thế mà đánh giá thấp ngôn ngữ cơ thể nhé, nó có thể tạo cho bạn một ấn tượng tốt trong những buổi gặp gỡ quan trọng đấy.
1. Đừng khoanh tay trước ngực khi gặp một người bạn mới
Chuyên gia ngôn ngữ cơ thể Janine nói rằng, khi bạn làm hành động đó với một người bạn mới quen thì sẽ tạo ra rào cản giữa hai người. Vậy nên câu chuyện giữa các bạn cũng không thể cởi mở được với vẻ ngoài vô cùng đề phòng đó.
2. Khoanh tay khi đang ở giữa hội bạn thân
Khi bạn khoanh tay lại, não bộ của bạn sẽ hoạt động tốt hơn, bạn sẽ dễ dàng tập trung để giải quyết mọi chuyện. Vì vậy khi hội bạn thân đang đề cập đến nhiều vấn đề phức tạp cần ý kiến của bạn thì khoanh tay và suy nghĩ là một ý kiến không tồi đâu.
3. Đừng gù vai
Bởi vì việc gù vai làm mọi người thấy bạn không có tâm trạng, điều đó làm bạn trông thật bấp bênh và khó coi. Vì vậy đừng ngại đặt vai lên cao nhé.
4. Không đặt bàn tay phía trước miệng hoặc khuôn mặt của bạn
Theo tiến sĩ Nick Morgan, khi làm động tác này trong lúc giao tiếp có thể báo hiệu rằng bạn đang lo lắng hay bạn đang cố che giấu bản thân. Điều đó có thể làm mọi người nghĩ rằng bạn không đáng tin cậy.
5. Tư thế mạnh mẽ
Hãy xác định vị trí cơ thể của bạn khi giao tiếp. Điều đó giúp bạn tăng sự tự tin của bản thân và giảm sự căng thẳng. Nhưng hãy cẩn thận nhé, nếu làm không tốt thì bạn sẽ thành "tự kiêu" đấy.
6. Mở rộng vòng tay, đứng vững khi cần bày tỏ một lập trường
Điều này giúp khẳng định sự hiện diện của bạn cũng như nó giúp bạn trông có vẻ quyền uy hơn đấy.
7. Vòng tay quanh người
Tại sao trong khi mọi người đều làm cho mình trông có "uy" hơn thì bạn lại phải làm mình trở nên khép nép và nhỏ bé nhỉ?
8. Sử dụng bàn tay của bạn
Chuyên gia ngôn ngữ cơ thể Carol Kinsey Gormanc viết cho tạp chí Forbes rằng: "Cử chỉ tay khi nói giúp ích rất nhiều cho những suy nghĩ của bạn". Bởi vì khi bạn đang di chuyển bàn tay, các khu vực của não bộ sẽ hoạt động tích cực hơn và giúp bạn thể hiện suy nghĩ, lời nói của mình tốt hơn.
9. Nghệ thuật của cái bắt tay
Bình thường mọi người chỉ chuyển động lên và xuống bàn tay hoặc chỉ lắc nhẹ bàn tay với nhau. Nhưng nếu muốn khẳng định uy thế của bản thân với người đối diện, bạn nên kéo dài cái bắt tay một cách chắc chắn, nhưng nhớ đừng làm đau đối phương đấy.
10. Luôn giao tiếp bằng mắt
Xây dựng và duy trì giao tiếp bằng mắt có thể khó khăn nhưng bạn nên duy trì điều đó để tạo cảm giác thân thiện hơn với mọi người. Điều đó cũng chứng minh bạn đang tập trung vào cuộc giao tiếp. Có một mẹo hữu ích cho việc này đó là bất cứ khi nào bạn chào ai đó hãy nhìn thẳng vào mắt họ cho đến khi bạn biết màu mắt của họ là gì.
11. Gật đầu và nghiêng đầu sang trái
Nếu bạn đang cố gắng để thu hút một người nào đó thì bạn nên gật đầu trong khi họ nói chuyện và nghiêng đầu sang bên trái. Chuyên gia ngôn ngữ Tonya Reiman nói rằng điều đó sẽ khiến bạn trông hấp dẫn hơn. Nhớ nhé "bên trái, bên trái!"
12. Đừng làm những việc không cần thiết
Trong cuộc giao tiếp bạn tuyệt đối nên nhớ: Không tin nhắn điện thoại, không đặt tay vào túi quần, không gồng vai và không di chuyển đôi mắt của bạn. Hãy dừng tất cả những điều đó lại vì nó cho thấy bạn không tôn trọng người đối diện đấy.
13. Không chạm tay vào cổ, tai hoặc tim của bạn
Theo nhà tâm lý xã hội học Amy Cuddy, khi bạn chạm vào những điểm trên là dấu hiệu cho thấy bạn đang cố gắng để bảo vệ mình. Điều đó sẽ gây áp lực cho người đối diện đấy.
14. Đứng nghiêng về hướng người đối diện 
Nếu bạn muốn khẳng định quyền lực của mình, hãy đứng cao và nghiêng vào người mà bạn đang nói chuyện. Điều này cũng sẽ giúp nhìn bạn có vẻ quan tâm đến những gì họ nói.
15. Xoay cơ thể khi chào
Theo tác giả Leil Lowndes, khi bắt đầu cuộc trò chuyện bạn nên đứng thẳng người với phía người đối diện. Vì nếu bạn chỉ chào mà không xoay người về phía người đang nói chuyện cùng bạn thì thật là thô lỗ đấy.
16. Giữ cà phê của bạn thấp hơn eo

Theo cuốn sách The Silent Language, bạn nên giữ ly cà phê của mình thấp hơn vòng eo, điều đó sẽ làm bạn trông có vẻ cởi mở. Vì vậy, nếu bạn để ly cà phê trước ngực và luôn di chuyển nó suốt buổi trò chuyện, bạn đang tạo ra rào cản giữa bản thân và những người bạn đang nói chuyện đấy nhé.
17. Luôn mỉm cười
Nụ cười có thể giúp bạn tiến một bước cực kì tích cực trong cuộc giao tiếp, nó giúp bạn để lại ấn tượng sâu sắc hơn cho người đối diện. Theo nghiên cứu của Đại học Duke: "Việc mỉm cười có thể làm tâm trạng của những người bạn gặp trở nên tích cực. Nói cách khác, nụ cười của bạn sẽ làm cho người khác hạnh phúc hơn". Vậy nên, đừng bao giờ quên việc nở nụ cười tươi nhé.
Read More »